Năm ấy, nơi đó: Muay, Thái Lan

Cũng biết võ vẽ, nên trong 1 chuyến công tác tại Thái Lan, tiện việc ở tương đối gần 1 nhà thi đấu Muay Thái, tôi le ve mua vé để vào xem 1 trận đấu thục sự của môn võ này nó sẽ như nào. Đã được những đồng nghiệp Thái Lan dạy cho vài câu võ mồm cơ bản, nhưng xem ra khả năng ăn nói tiếng Thái của mình cũng không được ra gì lắm nên người bán vé vẫn nhận ra tôi là khách du lịch.

  • Tôi: Vé hạng 3 bạn ơi
  • Người bán vé: Khách du lịch à, vé hạng 1, nhé. Hạng 3 cho dân Thái
  • Tôi: Không, vé hạng 3.
  • Người bán vé: Khách du lịch ngồi vé hạng 1.
  • Tôi: Tao ở Thái 2 năm rồi, tao là người Thái rồi
  • Người bán vé: Tao nói rồi, người Thái vé hạng 3
  • Tôi: Cho tao vé hạng 3

Vì đằng sau lưng còn rất nhiều người đang chờ đợi và cũng bắt đầu nổi nóng, cuối cùng con bán vé cũng chịu cho tôi cái vé hạng ba bằng ánh mắt rất khó chịu. Tôi biết mà, vì chúng nó sẽ không thu được nhiều tiền từ đồ uống vs đồ ăn. Bình thường, vé hạng 3 chỉ 500 bath thôi, nhưng vé cho khách du lịch tận 1500 lận (y hệt như vụ massage – massage cho khách du lịch rõ là đắt). Nữa là đồ ăn đồ uống, giá sẽ luôn gấp 2 hoặc 3 tùy loại bia, láo thặc.

Ổn định chỗ ngồi, tôi được xem 1 trong những trận đấu hay nhất mà tôi có dịp chứng kiến. 2 võ sĩ đẹp, ngầu, 6 múi, rắn rỏi, ra đấm nhau đòn nào ra đòn đó, chắc tay, uy lực. Những cú đá rất khủng, khiến tôi có chút rùng mình, tôi cũng từng vì 1 cú đá như vậy mà chấn thương cái đầu gối bao năm không khỏi.

1 trận đấu đâu đó 30 đến 45′, nhưng nó hào hứng và đầy khí chất. Đúng là có thực sự hòa mình vào lối sống bản địa, mới cảm nhận rõ cái thần, và phong tục tập quán, những gì mà chúng ta vẫn gọi là chảy trong dòng máu của dân tộc mình ấy…

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *